XUÂN NGÀN PHƯƠNG
Xin trải lòng ra, đón nắng về
Xuân vàng rực rỡ khắp sơn khê
Có ai biết được nơi vườn cúc
Nụ bạch đang chờ điểm sắc lê
Hoa của mười phương đã thịnh khai
Từ Âu sang Á cánh đào mai
Mầu lê trinh tuyết càng trong sáng
Người đã bao giờ quên nhớ ai
Ngày trắng pha hồng Xuân, rất Xuân
Đường mây bát ngát đợi đăng vân
Hoa như đang kết thành Xuân tứ
Cứ mỗi bài thơ thả một vần
Hãy chúc nhau Xuân vàng bất tận
Trên quê hương đại mộng viên thành
Những cành lê tuyết từ muôn dặm
Trao tặng non sông vạn ý lành
Cao Mỵ Nhân
|
VỚI XUÂN
Xuân à ! Những tưởng Xuân đi.
Nào hay Xuân lại tức thì đến ngay.
Đời say, Xuân cũng say say.
Hoa vàng, bướm trắng, ngất ngây một trời.
Xuân à ! Những tưởng Xuân tươi.
Ngờ đâu Xuân cũng biết cười gió đông
Bên kia Xuân đẹp, Xuân nồng.
Bên này Xuân quá lạnh lùng, hỡi Xuân !
Đăng Nguyên ĐÊM XUÂN XỨ LẠ
Thu không trống vọng mấy hồi
Sông xuôi đá chắn cát bồi bãi xa
Mai đào vườn lặng chim ca
Hồn ai dạo giữa trăng tà lung linh
Nhớ cố nhân chốn lữ đình
Đêm xuân xứ lạ một mình nghe mưa
Giang hồ sóng đẩy gió đưa
Quanh co lối mộng vẫn chưa quên tình.
Lý Hiểu TIN XUÂN
Có còn con én báo tin xuân
Vẫn kiếm tìm nhau chốn bụi trần
Chiếc lá lìa cành khuya tống cựu
Cành hoa nở nụ sớm nghinh tân
Dòng sông hoài niệm màu thanh thủy
Ngọn núi trầm tư sắc bạch vân
Đá biết tuổi vàng chưa đá nhỉ
Bao giờ nhân diện chút nhân tâm
Phan Khâm MƯA XUÂN
Tưởng chừng em đã quên rồi,
Nào ngờ kỷ niệm giăng trời về đây
Vang theo tiếng sấm đêm nay
Trong cơn mưa vội một ngày đầu xuân.
Nhớ xưa hiên tối dừng chân
Nép nhau tránh bão thét gầm thổi ngang,
Địa cầu sấm nổ rền vang
Ngoằn ngoèo tia chớp xé toang bầu trời.
Phố phường ngập nước mưa rơi,
Dòng xe qua lại chơi vơi, chòng chành.
Mặt đường sóng nước long lanh,
Đèn khuya vàng vọt rọi quanh một vùng.
Mưa xuân reo sấm không trung
Lòng em cuồng nhiệt tưng bừng lửa yêu;
Môi chàng từng thốt đã nhiều
Mắt chàng đêm đó muôn điều nói thêm...
Tưởng chừng em đã lãng quên,
Nào ngờ kỷ niệm êm đềm về đây
Vang theo tiếng sấm đêm nay
Trong cơn mưa vội một ngày đầu xuân.
Tâm Minh Ngô Tằng Giao